Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân
Phan_11
Lời nói vừa dứt, Mộ Dung Kiệt như mất lí trí, trực tiếp tháo kim tiêm ra từ trên giường đi xuống.
Anh kéo cổ áo Tử Hiên lại.
"Em nói lại lần nửa xem, cô ấy đâu? Đang ở đâu?" Sanh non? Làm sao lại sanh non?
"Ở phòng bệnh kế bên, trước tiên anh hãy bình tĩnh một chút, vết thương của anh vừa lành không nên quá kích động!" Tử Hiên đã biết trước kết quả khi Mộ Dung Kiệt biết nhất định sẽ nổi điên lên.
Mộ Dung Kiệt đẩy Tử Hiên ra, nhanh chóng chạy đi!
Tử Hiên bị anh đẩy té xuống sàn đất nhưng lập tức đứng dậy đuổi theo!
"Anh Kiệt, anh bình tĩnh một chút!" Đáng chết, sao anh lại nói cho Mộ Dung Kiệt biết vào lúc này chứ.
Mộ Dung Kiệt chợt đá văng cửa phòng bệnh của Ngải Tuyết.
Các y tá đi ngang qua vì tiếng động mạnh đó mà hoảng sợ, hét toáng lên!
Mộ Dung Kiệt nhìn sắc mặt tái nhợt của Ngải Tuyết, đau lòng vô cùng.
Run rẩy vươn tay vuốt ve Ngải Tuyết giờ phút này khuôn mặt cô giống như tờ giấy trắng, răng và môi không khỏi run rẩy nhìn cô.
Lúc anh đi trên mặt cô vẫn còn vui vẻ mà.
Như thế nào? Anh mới vừa rời khỏi liền xảy ra chuyện?
Ánh nhìn hung bạo hướng đến Tử Hiên gầm thét!
"Cô ấy rốt cuộc là làm sao? Như thế nào lại sanh non?"
Tử Hiên vểnh môi gọi điện thoại cho Tử Mặc.
"Đem vào!" !
Chỉ trong chốc lát, Tử Mặc mang một đám người run rẩy đi vào phòng bệnh.
Chương 77: Anh là vua, cô là hoàng hậu!
Là các người, dũng cảm lắm! Dám đụng đến phụ nữ của Mộ Dung Kiệt tôi?" Trong đầu Mộ Dung Kiệt lúc này nghĩ đến Tiểu Báo phục thù.
"Nói, các người đã làm gì cô ấy?" !
"Còn có con của tôi nữa, các người liên tục làm hại đến phụ nữ tôi rồi con của tôi, nói ai cho các người lá gan lớn như vậy!" Mộ Dung Kiệt lửa giận ngùn ngụt, cả lầu của bệnh viện như bị chấn động bởi cơn thịnh nộ của anh!
Có hai người sợ tới mức mềm nhũn xụi lơ xuống đất.
Những người khác cũng không tốt được bao nhiêu, đôi chân run cầm cập đứng không vững, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Không phải là họ vô dụng.
Mà người đàn ông trước mặt khí thế quá lớn.
Làm cho người khác không thể chống đỡ nỗi trước sự lạnh lùng, sát khí đó.
Trời ơi, đây chính là đại thiếu gia Mộ Dung mà mọi người thường nhắc đến đây sao…...
Là người đàn ông cao cao tại thượng như một vị vua.
"Tử Mặc!" Mộ Dung Kiệt chuyển ánh mắt qua Tử Mặc!
"Đại ca!" Tử Mặc một mực cung kính!
"Chặt tay chặt chân những ả đáng chết này, lấy cặp mắt ném cho cá sấu ăn!" Cư nhiên dám tổn thương đến bảo bối của anh, chán sống rồi!
Bọn họ không dám tin vào mắt mình, nhìn dáng vẻ người đàn ông trước mặt cảm giác không giống nói giỡn chút nào.
Cúi đầu quỳ xuống, kêu gào cầu xin tha thứ.
"Thiếu gia Mộ Dung, chúng tôi biết sai rồi, sau này không dám nữa, cầu xin anh bỏ qua cho chúng tôi!" !
Ngay cả Tử Mặc cũng rùng mình trước lời nói vô tình của anh.
"Lo lắng sao? Còn không mau đem đi!" Mộ Dung Kiệt hận không thể tự mình đem những mụ ác độc này ném làm mồi cho cá sấu ăn.
Không chỉ như vậy, anh còn muốn ọi người biết.
Ngải Tuyết trong lòng Mộ Dung Kiệt quý giá đến mức nào.
Anh là vua, cô chính là hoàng hậu đứng sau anh.
Ai dám động đến, giết không tha! ! !
Tử Mặc móc súng lục ra, chỉa vào đầu một trong số bọn họ.
"Đi mau!"
Mấy người đó vẫn không cam lòng mỗi bước đi rất chậm chạp và cẩn thận, họ hi vọng từ người Mộ Dung Kiệt sẽ xảy ra kỳ tích, sẽ thay đổi chủ ý lượng thứ cho bọn họ.
Ánh mắt Mộ Dung Kiệt vẫn lạnh lùng như cũ, chân mày chau thật chặt.
"Sợ rằng, còn có người đứng sau việc này!"
"Không hổ danh là đại ca của Long Hổ bang, dĩ nhiên có người, chính là Thượng Quan Tử Uyển!" Vẻ mặt Tử Hiên buồn cười nhìn hỏa khí ngút trời của Mộ Dung Kiệt, giống như, chưa bao giờ nhìn thấy qua cơn thịnh nộ đến mất khống chế từ anh ta.
"Thượng Quan Tử Uyển!" Lại là cô ta.
Dám can đảm nhiều lần khiêu chiến giới hạn của anh.
Cô ta cho rằng Mộ Dung Kiệt anh đây sẽ không làm gì cô sao?
Móc điện thoại từ trong túi ra, bấm một dãy số dài.
"Lãnh Băng, tới đây một chuyến, ở phòng làm việc chờ tôi!"
Chương 78: Cơn ác mộng của Tử Hiên.
"Đại ca, có nhiệm vụ sao?" Lãnh Băng mặc bộ đồ màu trắng sạch sẽ có chút trang nhãn.
Tinh tế nhìn khuôn mặt sắc sảo của cô, chiếc mũi nhỏ cao, đôi môi đỏ hồng đầy quyến rũ, rất thích hợp để hôn. Mắt không nhỏ, nhưng cố ý híp lại, để toát ra sự lạnh lùng, hung ác trong cô.
Phần sát khí này khiến ồ hôi chảy ròng ròng trên trán cô cùng với mái tóc đen nhánh mềm mại như tơ tằm toả ra vẻ đẹp rất không đúng lúc.
Người đẹp thì là người đẹp, nhưng cũng không có ai dám có bất kì mơ tưởng gì với cô.
Mộ Dung Kiệt lười biếng ngồi thừ người trên ghế sofa.
Mắt liếc nhìn Lãnh Băng đứng trước mặt.
Người phụ nữ này là sát thủ đắc lực nhất của anh, chỉ khi có nhiệm vụ quan trọng mới xuất đầu lộ diện.
Lười nhát hừ một tiếng.
Rồi ngẩng đầu lên nhìn phía trước bàn làm việc.
"Sau này, nhiệm vụ của cô chỉ có một! Hãy bảo vệ sự an toàn cho người phụ nữ của tôi!"
Khóe miệng Lãnh Băng co giật "Bảo vệ phụ nữ của ngài?" Nghiêm túc gọi cô đến đây để bảo vệ cho phụ nữ của anh.
"Có ý kiến!" Lông mày Mộ Dung Kiệt nhíu lại tỏ vẻ không hài lòng.
"Không có, ảnh chụp!" Sau đó trở lại nét mặt như cũ vẫn không chút thiện cảm nào.
Mộ Dung Kiệt híp nửa mắt"Rất tốt, sau này cô ấy có xảy ra chuyện gì, tôi hỏi tội cô đầu tiên!"
"Vâng!"
Nhìn sắc mặt Mộ Dung Kiệt có chút tái nhợt.
Không nhịn được lo lắng, nhưng không lộ ra ngoài chỉ nhàn nhạt hỏi"Ngài bị thương?"
"Không nghiêm trọng lắm, sau này, chủ nhân của cô chính là Ngải Tuyết, cô ấy muốn cô làm cái gì, cô cũng phải làm theo!"
Thân thể Lãnh Băng cứng đờ, tiếp đó khom người xuống.
"Vâng!"
***********
Bên trong phòng bệnh, Mộ Dung Kiệt nằm bên cạnh Ngải Tuyết.
Anh đặt giường bệnh của mình cạnh giường của cô.
Nhất định đòi phải dưỡng bệnh với Ngải Tuyết.
Tử Hiên ngồi ở trên ghế sa lon nhìn Mộ Dung Kiệt lúc này chả khác gì đứa con nít.
Trong lòng vui mừng không thôi.
"Đi ra ngoài!" Mộ Dung Kiệt ôm Ngải Tuyết, cũng không quay đầu lại nhìn Tử Hiên.
"Anh Kiệt, anh xem, hai người đều là bệnh nhân, một người còn hôn mê chưa tỉnh, em làm sao yên tâm để hai người trong phòng!" Anh có ngốc mới đi ra ngoài, khi có dịp nhìn Mộ Dung Kiệt dịu dàng ôn nhu như vậy.
"Đi ra ngoài, hình như lâu rồi em chưa được thưởng thức mùi vị bị ném xuống ao cá sấu thì phải?" Mộ Dung Kiệt cáu kỉnh nói.
Tử Hiên khẽ rùng mình, ao cá sấu. . . . . .
Anh tuyệt đối không bao giờ quên, đây chính là cơn ác mộng của cuộc đời anh.
Có một lần, anh lười biếng không chịu đi huấn luyện, khóc nhè như một đứa con nít trước mặt Mộ Dung Kiệt.
Mộ Dung Kiệt không nói lời nào.
Trực tiếp treo hai chân anh lên, không chút do dự ném anh vào ao cá sấu.
Thời điểm đám cá sấu sắp vồ đến con mồi vừa được thả xuống như anh.
Anh liền hôn mê bất tỉnh.
Một tháng sau cũng không thoát khỏi ám ảnh, từ đó anh không dám lười biếng nữa.
Cũng từ đó đã tạo ra một Quý Tử Hiên như bây giờ.
Trừ Mộ Dung Kiệt ra không ai dám trêu chọc Tử Hiên anh đây?
Tử Hiên bất đắc dĩ đứng lên.
Mặt buồn bã đi ra ngoài
Chương 79: Sau này, em phải sinh thật nhiều bảo bảo cho anh.
Mộ Dung Kiệt cẩn thận ôm Ngải Tuyết, cố gắng không chạm vào cánh tay đang có ống tiêm.
Sắc mặt Ngải Tuyết không có tia hồng hào nào.
Tim Mộ Dung Kiệt đau đớn vô cùng.
Hôn lên má cô không biết bao nhiêu lần, giống như chỉ có thể như vậy mới vơi đi sự khó chịu trong lòng anh.
Bác sĩ nói, cô bị thương rất nặng, phải hai ngày nữa mới tỉnh lại.
Anh muốn trông coi cô đến lúc cô tỉnh lại.
Để cô mở mắt ra người đầu tiên cô nhìn thấy là anh.
Trước kia, anh đã từng hứa, không để Ngải Tuyết rời khỏi anh dù chỉ một bước.
Nhưng chuyện lần này là ngoài ý muốn, vốn cho rằng cô ở bên cạnh Tử Hiên ở sẽ an toàn.
Không nghĩ tới, lại xảy ra chuyện lớn như vậy.
Ả tiện nhân Thượng Quan Tử Uyển đó, anh nhất định cho cô ta biết rằng.
Chọc giận Mộ Dung Kiệt anh đây sẽ lãnh hậu quả gì.
Nghĩ tới đây, cả người Mộ Dung Kiệt tản ra hơi thở lạnh như băng.
*****
Hai giờ khuya hôm đó, Ngải Tuyết từ từ mở mắt.
Chung quanh tối đen như mực, nhắm mắt lại.
Cười khổ không phải mình đã chết rồi chứ? Sao tối như vậy!
Cô nhớ, cô đang ở sân vườn nướng thức ăn một lúc rồi bị một đám người vây quanh đánh.
Họ đạp trúng bụng cô, đau đến xé tâm can.
Kế đến, cô thấy máu chảy ra rất nhiều, sau đó, liền hôn mê bất tỉnh.
Đột nhiên, ánh mắt của cô mở ra lần nữa, hoảng sợ sờ bụng.
Động tác của cô đã đánh thức Mộ Dung Kiệt.
Lập tức mở đèn ở đầu giường, mừng rỡ nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Ngải Tuyết.
"Ngải Tuyết, em đã tỉnh? Thật tốt quá, cuối cùng em cũng tỉnh!" Một tay kéo lấy tay cô nắm thật chặt.
Ngải Tuyết đẩy anh ra, đôi tay run rẩy vuốt bụng.
Không dám tin nhìn tới Mộ Dung Kiệt.
"Bảo bảo, bảo bảo của em, vẫn còn chứ?" Khóe mắt đẫm lệ hỏi.
Tim Mộ Dung Kiệt thắt lại trước lời cô nói, xoay mặt, để nước mắt không rơi xuống.
Nghẹn ngào nói"Ngải Tuyết, sau này, chúng ta sẽ có rất nhiều bảo bảo!"
Ngải Tuyết nghe anh nói, nước mắt không cầm được trực trào tuôn rơi.
Đôi môi run rẩy"Không có? Bảo bảo của em không có mất?" Không, cô không tin, không tin được.
Một tay Ngải Tuyết tháo ống tiêm ra, lật người đi xuống.
Mất thăng bằng té xuống đất.
Mộ Dung Kiệt nhanh tay nhanh mắt ôm lấy cô, không biết nên dỗ cô thế nào.
Anh biết phải mất rất nhiều thời gian để chấp nhận sự thật này.
Anh sẽ cùng cô, cùng vượt qua sự thật này.
Không ngừng an ủi cô"Bảo bối, chúng ta còn có rất nhiều thời gian để xây dựng một tương lai hạnh phúc, chúng ta sẽ có rất nhiều Bảo Bảo!"
"Bảo bối, sau này, em phải sinh thật nhiều bảo bảo cho anh!"
"Được không? Sinh năm nam năm nữ, bé gái xinh đẹp như em, bé trai thì khôi ngôi như anh! Có được không?"
Chương 80: Máu ở đâu ? (1)
"Bảo bối !" Mộ Dung Kiệt đỡ Ngải Tuyết ngồi xuống.
Chân sau quỳ gối trước mặt Ngải Tuyết, nhẹ nhàng nắm tay của cô.
Tay của cô lạnh như băng, cũng lạnh thấu tim Mộ Dung Kiệt.
"Bảo bối, sau này không cho em dọa anh như vậy, anh sẽ bị bệnh tim đấy!" ,
"Chờ em khoẻ lại, chúng ta cùng đi du lịch, em muốn đi đâu, chúng ta sẽ đi chỗ đó!" ,
"Paris ở nước Pháp có được hay không?".
" Great Barrier Reef của nước Úc như thế nào?" ? Mộ Dung Kiệt ngẩng đầu nhìn Ngải Tuyết đờ đẫn, không có tinh thần.
"Hoặc là, bang Florida ở nước Mỹ?".
"Đảo phía nam New Zealand có Mũi HảoVọng rất đẹp!".
Hai mắt Ngải Tuyết nhìn về phía trước, ánh mắt không có chút phản ứng nào.
Mộ Dung Kiệt nói lần lượt các địa danh nổi tiếng trên thế giới.
Nhưng một câu cũng không lọt vào tai cô! ! !
Cô chỉ cảm thấy trong lòng cô lúc này giống như có ngàn cây kim đâm vào tim.
Lòng của cô, trăm ngàn vết thương! ! !
Lòng của cô, đã thay đổi mất rồi.
"Bảo bối, em nói với anh một câu có được không?", Mộ Dung Kiệt nhìn Ngải Tuyết một lời cũng không nói, lòng lo lắng như ngồi trên lửa đốt.
"Bảo bối, em đừng dọa anh, anh cầu xin em đấy!" Ngải Tuyết không nói tiếng nào, ngay cả khóc cũng không có.
Vì động tác mạnh nên Mộ Dung Kiệt vô tình đụng phải vết thương.
Đã làm máu chảy ra.
Mặt Ngải Tuyết chợt tối sầm lại ngất đi.
"Bảo bối! Ngải Tuyết. . . . . . Em làm sao vậy?",
"Bác sĩ, bác sĩ, cút cho tôi đi vào!" Mộ Dung Kiệt ở bên ngoài gào thét điên cuồng.
Viện trưởng lảo đảo chạy tới.
Bị Mộ Dung Kiệt thô bạo ném ông vào phòng bệnh.
"Mau kiểm tra cho tôi, nếu bảo bối của tôi có xảy ra sơ suất gì, tôi lập tức lấy mạng của các người, một người cũng không tha!".
Mấy bác sĩ, hộ sĩ vội vàng hấp tấp chuẩn bị dụng cụ.
Để kiểm tra toàn diện cho Ngải Tuyết.
"Chờ một chút, ông không được, đổi lại thành bác sĩ nữ đi, không cho ông chạm vào phụ nữ của tôi!".
"Tôi ở đây, tôi muốn nhìn mấy người cứu chữa cho bảo bối của tôi, lo lắng làm gì! Mau làm đi!".
Mộ Dung Kiệt sốt sắng đi đi lại lại trong phòng.
Hung ác nhìn chằm chằm mấy vị bác sĩ, hộ sĩ đang luống cuống tay chân.
Đáng chết, đã kiểm tra một giờ rồi vẫn chưa xong?
Anh níu cổ áo bác sĩ nữ lại"Sao rồi? Sao còn chưa tỉnh?".
Răng môi bác sĩ nữ đều run rẩy"Cô… Cô ấy chỉ là thấy máu liền ngất! Một lát sẽ tỉnh lại.".
Toàn thân Mộ Dung Kiệt cứng đờ"Máu ở đâu?".
Chương 81: Máu ở đâu? (2)
Bác sĩ nữ run rẩy chỉ vào ngực anh, không dám nhìn ánh mắt của anh.
Mộ Dung Kiệt cúi đầu vừa nhìn, thật là……
Tiếp theo ngẩng đầu lên rống to"Nếu đã kiểm tra được rồi, tại sao không nói sớm cho tôi biết, nhìn tôi bất an, lo lắng vậy rất vui sao?"
"Không. . . . . . Không phải. . . . . . Chúng tôi mới vừa kiểm tra xong, tiểu thư Ngải Tuyết, cô ấy. . . . . ." Bác sĩ nữ cắn chặt môi, không biết nên nói hay không nên nói.
Khi Mộ Dung Kiệt tức giận như vậy.
"Nói, lớn tuổi chứng này còn cắn môi giả bộ nai tơ à?"
Bác sĩ nữ trấn an cơ thể, run rẩy nói"Tiểu thư Ngải Tuyết sợ rằng không còn khả năng mang thai nữa!"
Đôi tay Mộ Dung Kiệt run lên, híp mắt liếc cô một cái.
Lạnh lùng lên tiếng"Cô nói cái gì? ? ? Bảo bối của tôi không thể mang thai?”
"Đúng, đúng vậy!" Bác sĩ nữ vừa nhắm mắt, cắn răng lên tiếng, chết thì chết thôi.
"Khi còn nhỏ cơ thể của tiểu thư Ngải rất mỏng manh yếu ớt, có thể nói là không có sức đề kháng, vốn không thích hợp sẩy thai, lần này sanh non, tử cung mỏng hơn, sợ rằng sẽ không bao giờ có em bé nữa!"
Sắc mặt Mộ Dung Kiệt vô cùng âm u.
Không trách được Ngải Tuyết lại kích động như vậy.
Sau đó không nói lời nào như suy sụp tinh thần.
Thì ra cô đã sớm biết sau này cô không còn cơ hội mang thai nữa.
Đau lòng nhìn khuôn mặt Ngải Tuyết không chút huyết sắc nào.
Cho tới bây giờ, Mộ Dung Kiệt cũng chưa từng thống hận bản thân như vậy.
Anh hận mình vô dụng, để cho người phụ nữ của mình chịu nhiều đau khổ như thế.
Hận mình không bảo vệ được đứa con của họ.
Hận mình không thể xoa dịu nỗi đau của Ngải Tuyết.
Lần đầu tiên anh cảm giác được, thì ra cũng có lúc anh lại vô dụng đến vậy.
Nhàn nhạt nói một chữ"Cút! !"
Toàn thân Mộ Dung Kiệt như bị rút hết sức lực.
Trong lòng buồn bực vô thức ngã trên ghế sa lon, thống khổ nhắm mắt lại.
Một lúc sau, đôi con ngươi Mộ Dung Kiệt đột nhiên mở to.
Hai mắt ánh lên sự lạnh lùng, nện quả đấm vào tường thật mạnh.
Thầm nhủ trong lòng cái tên: Thượng Quan Tử Uyển! ! !
Tức giận đến mức từng tế bào như muốn hiện đầy trên mặt!
Đôi mắt Mộ Dung Kiệt đỏ hồng như nhuốm máu.
Đêm đó, Mộ Dung Kiệt tựa người trên ghế salon nhưng không ngủ.
Vừa rạng sáng ngày mai.
Hai mắt Ngải Tuyết khép chặt đang run rẩy mấp máy, đôi lông mi dày ướt át vài giọt nước mắt còn đọng lại để người nhìn cô phải động lòng trước vẻ đẹp thuần khiết đó.
"Bảo bối, em thức dậy sao?" Giọng nói Mộ Dung Kiệt ấm áp bên tai cô.
Ngải Tuyết vội vàng khép chặt mắt lại, cố ý quay sang chỗ khác.
Đưa lưng về phía Mộ Dung Kiệt, răng cắn chặt môi dưới, khóe mắt trực trào tuôn rơi nước mắt.
Chương 82: Khống chế Thượng Quan gia (1)! !
Cô không biết sau này nên đối mặt với Mộ Dung Kiệt thế nào.
Không còn khả năng sinh sản, người phụ nữ như cô không có thì hơn, làm thế nào có thể xứng với đại thiếu gia nhà Mộ Dung cao cao tại thượng?
Nếu như Mộ Dung Kiệt biết chuyện này, có khi xoay người rời đi bỏ cô lại ngay lúc này?
Cũng đúng thôi, có người đàn ông nào có thể chấp nhận sự thật người phụ nữ của mình không thể sinh con.
Mộ Dung Kiệt thở dài một hơi, nhẹ nhàng đắp chăn lại cho cô.
"Bảo bối, bất kể có như thế nào, em mãi mãi là người phụ nữ được Mộ Dung Kiệt anh đây yêu thương nhất, anh yêu em!"
Thân thể Ngải Tuyết lập tức cứng đờ trước lời anh nói, đôi tay nắm chặt góc chăn, cô thật sự rất muốn quay lại vùi trong ngực anh và khóc thật to
Nhưng cô không dám, cô sợ một khi cô dựa vào anh sẽ không còn dũng khí tách ra nữa.
Đúng vậy, cô phải rời khỏi anh, hôm nay, cô không còn tư cách gì ở bên cạnh anh.
"Bảo bối, cái gì cũng không cần nghĩ, hãy ngủ một giấc, anh ở chỗ này chăm sóc em." Từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy cô, để cho cô cảm nhận được nhịp tim của anh đang đập lúc này, nếu như sau này không có em bé, Ngải Tuyết cô vẫn là bảo bối trong lòng Mộ Dung Kiệt anh đây.
Quả nhiên, Ngải Tuyết rất nghe lời anh nhắm mắt lại, chẳng qua là cô đang nghĩ đến cách rời đi như thế nào.
Trong lòng đau đến hít thở cũng trở nên khó khăn.
*********
Trên hành lang, Lãnh Băng đứng thẳng người không có bất kỳ vẻ mặt nào.
"Bảo vệ tốt cho cô ấy, không cho phép xảy ra sơ suất gì!" Hiện tại, anh đang vội vã muốn đi giải quyết ả tiện nhân kia.
Lãnh Băng ‘ ừ ’ một tiếng, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
Tại phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Mộ Dung, Mộ Dung Kiệt ngồi trên ghế xoay.
Trước mặt là đống văn kiện chất cao như núi, những thứ này, tất cả đều là hạng mục làm ăn giữa tập đoàn Thượng Quan và tập đoàn Mộ Dung, các công trình hợp tác này cùng tập đoàn Mộ Dung chỉ là đầu tư bỏ chút vốn thôi..
Tiện tay mở ra coi, khóe miệng Mộ Dung Kiệt nâng lên đầy khát máu, cười lạnh!
Đứng đối diện là thư ký đang nơm nớp lo sợ, anh lạnh lùng mở miệng"Triệu tập tất cả cổ đông, lập tức mở cuộc họp!"
Chỉ trong chốc lát, tất cả cổ đông đều ngồi vào vị trí của mình.
"Sáng sớm sao lại triệu tập mở hội nghị, có chuyện gì mình anh không giải quyết được sao "Một lão già trên hàng trung niên giờ phút này có chút không kiên nhẫn, vì dù sao ông cũng đang nhuyễn ngọc ôn hương (*) mà.
(*):Nhuyễn ngọc ôn hương [软玉温香] : “Nhuyễn” [软] : Dịu dàng ; “Ngọc” [玉], “Hương” [香] : cách gọi khác dành cho con gái. Miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.
"Hừ, nhìn bộ dạng của ông, sớm muộn gì cũng bị thiếu gia Mộ Dung đào thải đi" Một người đàn ông dáng dấp coi như tuấn tú, bộ mặt khinh thường nói
"Cậu. . . . . ." Thời điểm lão già đó muốn sừng sộ mắng lại thì Mộ Dung Kiệt đi vào với vẻ mặt không chút thiện cảm nào.
Các vị cổ đông sợ tới mức không dám nhúc nhích hay ngước nhìn anh.
Chương 83: Khống chế Thượng Quan gia (2)! !
Mộ Dung Kiệt quét mắt nhìn đám người ngồi trên ghế.
Khóe miệng khinh thường nâng lên.
Hằng giọng một cái, nhàn nhạt mở miệng"Tôi mới vừa có một quyết định, hôm nay, gọi các người tới để thông báo một tiếng. "
"Tất cả hạng mục bên ta hợp tác cùng tập đoàn Thượng Quan, tôi đều cho dừng lại hết, bắt đầu từ hôm nay, tập đoàn chúng ta và tập đoàn Thượng Quan không còn quan hệ gì kể cả trên phương diện làm ăn hợp tác!"
Lời nàyvừa nói ra, các cổ đông phía dưới bắt đầu xao động, người đàn ông tuấn tú lúc nãy không hiểu sự việc gì đã xảy ra đứng lên hỏi:
"Cùng tập đoàn Thượng Quan buôn bán tới lui đã nhiều năm như vậy, hơn nữa tập đoàn Thượng Quan đối với chúng ta cơ bản mà nói là bạn bè trên thương trường, thiếu gia Mộ Dung đưa ra quyết định như vậy, có phải cũng nên cho chúng ta một lời giải thích hợp lí".
"Đúng vậy, làm như vậy cũng phải cho lí do hợp lí chứ!" Người phía dưới bắt đầu hùa theo.
Mắt lạnh của Mộ Dung Kiệt đảo qua bọn họ, bàn tay đập mạnh vào bàn.
Người phía dưới ngượng ngùng ngậm miệng.
"Tôi nói, hôm nay gọi các người tới thông báo một tiếng cũng vì lịch sự tối thiểu, nếu như sau này, trong số các người vẫn ngoan cố đi giao thiệp với tập đoàn Thượng Quan, đừng trách Mộ Dung Kiệt tôi đây lòng dạ độc ác! Đến lúc đó, cũng đừng hỏi tôi tại sao cắt đứt quan hệ với các vị” Khẩu khí âm trầm vang ở bên tai từng cổ đông, lúc này mọi người giống như bị tuyên án tử hình, sợ tới mức đóng băng tại chỗ!
"Mặt khác, các người có tổn thất gì, toàn bộ đều do nhà Mộ Dung gánh chịu, nếu như có người không tuân thủ theo chỉ thị, tự ý hành động, đến lúc đó có hối hận cũng đã muộn rồi!"
Không đợi bọn họ có bất kỳ phản ứng gì, Mộ Dung Kiệt trực tiếp biến mất ở cửa ra vào.
Sắc mặt mọi người phía dưới có chút biến động nhìn lẫn nhau.
Vội vàng chạy khỏi phòng họp, lo lắng xử lý tất cả văn kiện liên quan đến tập đoàn Thượng Quan.
Mộ Dung Kiệt rời khỏi công ty, khóe miệng khẽ nhếch lên, một đám lão già quê mùa, có chút bản lãnh cũng đòi lấy ra đấu với anh, sớm muộn gì cũng sa thải các người.
Lấy điện thoại gọi cho Lãnh Băng"Sao rồi? Đã tỉnh chưa?" ,
Lãnh Băng đứng trước cửa, nhìn vào thấy Ngải Tuyết vẫn còn ngủ say "Còn ngủ, chuyện của ngài xử lí ổn thỏa chứ?" ?
Mộ Dung Kiệt vừa lái xe vừa trả lời"Tôi nói rồi, nhiệm vụ của cô là bảo vệ người phụ nữ của tôi, những chuyện khác không cần cô đi quan tâm!"
"Vâng!" .
Mộ Dung Kiệt phách lối dừng xe trước sân huấn luyện của Long Hổ bang.
Trương Thiên và mọi người nhìn thấy Mộ Dung Kiệt tâm trạng vui mừng không thôi.
"Đại ca, anh đã xuất viện?Thật tốt quá!"Trương Thiên kích động sải bước đến bên cạnh Mộ Dung Kiệt.
Chương 84: Khống chế Thượng Quan gia (3)! !
Mộ Dung Kiệt vỗ bờ vai của anh, đưa mắt nhìn đến đám anh em, "Nhiệm vụ Hải bang lần trước, mọi người hoàn thành rất tốt, cho nên, tại chỗ này, tất cả đều có thể tiếp tục làm việc tại Long Hổ bang, hi vọng mọi người không ngừng cố gắng hơn!"
Mọi người cố gắng nhẫn nhịn để không hoan hô thật lớn, vì trước sự uy nghiêm của Mộ Dung Kiệt nên mọi người đè nén kích động, tất cả đều biểu hiện trên mặt, ai nấy mặt tươi như hoa.
Trương Thiên càng phấn khích hơn muốn quay sang ôm Mộ Dung Kiệt thật chặt, đáng tiếc, anh không có lá gan đó!
"Trương Thiên, tới đây!" Mộ Dung Kiệt vừa cười vừa ngoắc tay bảo Trương Thiên.
Trương Thiên hấp ta hấp tấp chạy tới, cúi đầu khom lưng "Đại ca, có chuyện gì?"
Mộ Dung Kiệt tiến tới lỗ tai của anh không biết nói những gì.
Chỉ thấy sắc mặt Trương Thiên không ngừng biến đổi.
Một lúc sau, chậm rãi nói"Đại ca, anh ác quá!" Lại muốn anh đi. . . . . .
Ánh mắt Mộ Dung Kiệt trở nên lạnh lẽo"Làm hay không làm?" ?
"Làm!"Trương Thiên lập tức đứng thẳng người, dứt khoát trả lời có lực.
Bên trong phòng bệnh, Ngải Tuyết và Lãnh Băng mắt totrừng mắt nhỏ.
Rốt cuộc, Ngải Tuyết dụi mắt, đưa ngón tay chỉ"Cô độc ác quá!".
Khóe miệng Lãnh Băng nhếch lên"Thiếu phu nhân nên bình tĩnh một chút, đây là nhiệm vụ thiếu chủ giao cho tôi, hi vọng cô đừng làm khó tôi!"
Ngải Tuyết nghe xong, cắn răng nghiến lợi: "Nhiệm vụ của cô chính là giám sát tôi, hạn chế sự tự do của tôi sao?".
Lông mày của Lãnh Băng xếch lên: "Tôi chỉ phụ trách bảo vệ sự an toàn cho thiếu phu nhân, không có giám sát cũng như không hạn chế sự tự do của cô, thiếu phu nhân muốn đi đâu thì đi đó, chỉ là để tôi đi theo bên cạnh bảo vệ cô thôi, cô có thể coi tôi như không khí, muốn làm gì thì làm!"
Ngải Tuyết tức không chịu được, lí do gượng ép như vây cũng nói được, "Tôi không cần người khác bảo vệ, hơn nữa, cũng không có cái gì cần phải bảo vệ!"
Lãnh Băng xoay mặt không nhìn cô, hai tay choàng trước ngực đứng bất động ở cửa sổ!
Ngải Tuyết tức giận đến mặt đen sì, khó trách lại là thủ hạ của Mộ Dung Kiệt, vẻ mặt cũng y như anh!
Ngày nào cũng bị ánh mắt này nhìn chằm chằm, cô làm cách nào rời đi đây?
Xụi lơ ở trên giường, thở dài một hơi, cầm điện thoại ở đầu giường gọi cho Giản Mộng.
"Tiểu Mộng, tớ ở bệnh viện XX, cậu tới đây đi! Ừ, vậy nha" Cúp điện thoại, Ngải Tuyết không hề nhìn khúc gỗ Lãnh Băng kia, dựa vào giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong lòng khẽ co rút đau đớn, cô cảm nhận có cái gì đó không đúng.
Vô thức chạm đến bụng, nơi này, vốn chứa đựng một bảo bảo đáng yêu.
Là cô bảo vệ con mình không tốt, đều do cô!
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian